Cách thiết lập và hoạt động Số điện thoại khẩn cấp

Số điện thoại khẩn cấp là một ngoại lệ trong kế hoạch số điện thoại quốc gia. Ngày xưa, những cuộc gọi cho số khẩn cấp được gửi trên mạch điện riêng. Với sự xuất hiện của các tổng đài điện tử, những cuộc gọi này nhiều khi chạy theo mạch điện thường, nhưng vẫn truy cập được những mạch riêng. Nhiều khi do cách thiết lập hệ thống, khi nào người ta gọi số điện thoại khẩn cấp, văn phòng khẩn cấp phải trả lời nó. Mặc dù người gọi cúp điện thoại, có thể là dây nói vẫn còn bận cho đến khi dịch vụ khẩn cấp nhặt và cúp điện thoại.

Cuộc gọi khẩn cấp có thể có điện thoại viên hay nhân viên báo động dịch vụ khẩn cấp (emergency service dispatcher) trả lời. Người nghe sẽ xác định loại khẩn cấp (cảnh sát, cứu hỏa, y tế). Nếu điện thoại viên là người nghe, họ chuyển tiếp cuộc gọi tới dịch vụ khẩn cấp đúng. Nếu người gọi cần hơn một dịch vụ khẩn cấp, người nghe xác định dịch vụ cần thiết nhất, sau đó cũng gọi những dịch vụ khác.

Những nhân viên báo động dịch vụ khẩn cấp đã tập biết cách điều khiển cuộc gọi để giúp đỡ người gọi một cách thích hợp. Người nghe có thể cần chỉ bảo về điều cấp bách trong những trường hợp nguy hiểm đến tính mạng. Nhiều khi nhân viên báo động đã học cách chỉ người ta cấp cứu hay thực hiện hô hấp nhân tạo (CPR).

Ở nhiều vùng trên thế giới, dịch vụ khẩn cấp có thể nhận ra số điện thoại của người gọi. Hệ thống của công ty điện thoại để tính tiền gọi thường được sử dụng, do vậy số vẫn xuất hiện dù mà người gọi có số không ghi trong niên giám (unlisted) hay chặn tính năng caller ID (nhận dạng người gọi). Nếu gọi từ một điện thoại viễn thông cá nhân, điện thoại thường được đăng ký dùng một địa chỉ nhất định, cho biết vị trí của người gọi. Tuy nhiên, các điện thoại di động và điện thoại của công ty nhiều khi chỉ được đăng ký dùng hộp thư bưu điện thay vì địa chỉ thật. Những hệ thống "nâng cao" mới nhất, như là Enhanced 911, có khả năng cho biết vị trí thật của điện thoại di động. Luật quốc gia thường bắt phải có tính năng này.